Thứ Tư, 28 tháng 1, 2015
Thứ Hai, 12 tháng 1, 2015
Phong Bao Lì Xì
PHONG BAO LÌ XÌ
Con dâu tui dìa thăm nhà. Trước khi
đi nó hỏi tui:
- Má ơi! mua bao lì xì ở đâu?
Tui nói với nó ở trên khu Little
Saigon hay Westminster bán thiếu gì.
- Thế con mua để làm gì?
Thằng con trai giải thích:
- Con về đợt này thì hết phép rồi.
Tết mình, con không về được.
- Tụi con năm nào cũng ăn Tết như má
làm ở nhà. Cũng trang hoàng nhà cửa, cũng trái cây, cúng Giao Thừa, mừng tuổi
sáng Mồng Một và lì xì.
Tui cười:
- Nhà có hai vợ chồng hổng lẽ hai
đứa lì xì cho nhau?
Nó nói:
- Không! Con lì xì cho hai nhóc nhà
con và các cháu hàng xóm.
Tới đây, tui ngạc nhiên khi nghĩ
không biết nó ăn Tết VN như thế nào trong đời sống binh ngũ. Nhất là cùng chia
sẻ niềm vui dân tộc đến người bản xứ.
Tui xin nói một chút về con tui và
ông hàng xóm.
Con tui là một sĩ quan trong quân
đội Hoa kỳ.
Cháu là nha sĩ, phục vụ tại một bệnh
viện tại căn cứ Aviano Không Quân Hoa Kỳ tại Ý. Căn cứ quân sự này khá lớn.
Bệnh viện mở ra hầu điều trị cho các binh sĩ Mỹ phục vụ các nước Âu Châu có
những ca nghiêm trọng.
Cháu đã có gia đình và vì công tác
lâu dài nên vợ con cùng đi theo. Trong Base cũng có khu gia binh. Nhưng cháu
không xin nhà ở trong đó. Cháu nói đã đi tới Ý mình phải sống gần gủi với người
Ý mình mới học tập và hiểu biết phong tục họ. Cháu mướn một căn nhà nhỏ cũng
tương đối gần nơi làm việc. Căn nhà xinh xắn, có bải cỏ xanh, hướng nhìn ra một
ngọn núi rất đẹp. Chủ nhà là một gia đình người Ý sống lâu đời ở đây. Nhà ông
ta liền chung dãy với nhà cháu mướn. Chỉ cách một khoảng sân rộng và một hàng
rào nhỏ phân ranh.
Từ khi đến đây, hai gia đình trở
thành bè bạn, láng giềng rất tốt. Thỉnh thoảng ông mời gia đình con tui đến nhà
ăn cơm hay dự những bửa tiệc gia đình. Thằng con khi nào nhà có tổ chức gì đều
có sự tham dự của gia đình ông ta. Đúng như câu" Bà con xa không bằng láng
giềng gần" Sân sau biến thành sân chung, cháu tui và con ông ta chơi với
nhau rất thân thiện. Con tui đi về thăm nhà. Con mèo Shimpa ông ta đem về chăm
sóc.
Tui hỏi con tui:
- Làm sao mà lì xì. Làm sao họ hiểu
phong tục VN?
Con tui nói cho biết, thì ra nó đã
thực hiện trong năm vừa rồi. Nó cũng muốn duy trì phong tục ngày Tết dân tộc
ngay trên quê hương không phải của mình. Ngày Tết nó cũng cố gắng nấu những món
ăn VN (Đương nhiên là không đủ ngon và không đúng như sao y bản chánh của Mẹ).
Nó cũng trang trí đón Xuân và mời bạn bè, ông chủ nhà hàng xóm đến chung vui.
Nó giải thích về phong tục VN và lì xì cho các con ông, cũng như chúc mừng năm
mới sức khỏe, may mắn đến gia đình ông ta.
Trong căn cứ này đa phần là người Mỹ
với nhiều gốc gác khác nhau. Vài tháng về trước con tui bắt gặp và quen biết
một gia đình người Mỹ gốc Việt cũng phục vụ tại đây. Thế là người cùng quê
hương gặp nhau trên xứ người. Các cháu biến thành bạn bè thân thiết.. Hai gia
đình qua lại mời nhau những món ăn quê hương để trao đổi và học hỏi.
Chúng cũng nấu phở, nấu bún riêu ,chả giò, nấu canh chua v.v...
Cuộc sống lính tráng xa nhà nhưng
không hề tẻ nhạt. Trong quân đội lập ra nhiều tổ chức để người lính quen biết,
học hỏi và giúp đở lẫn nhau. (Tui sẽ viết ở một dịp khác.)
Mỗi khi con trai tui mời khách mà
nấu món ăn VN thì y rằng nó gọi tui qua Face time để hỏi. Giờ thì thằng con tui
giỏi lắm. Không phải một đứa mà cả hai thằng đều được vợ huấn luyện rất chu
đáo. Tui hay nói đùa như vậy khi thấy con vào bếp, dọn dẹp hay chăm sóc con
cái. Vợ nó không phải lười nhưng cùng nhau gánh vác việc nhà là một điều rất
tốt. Cuộc sống ấm cúng và yêu thương hơn. Khi đi làm thì vợ nấu cơm để chiều về
cùng ăn. Cuối tuần đưa ra món ăn mới và vợ chồng vào bếp hay mời các bạn đến
cùng thưởng thức. Trong mấy năm quân ngũ con tui đã có nhiều bạn rất thân
thiết. Mỗi tuần hay vài tuần là một buổi họp mặt trong nhà hay ngoài trời để
con cái chúng gần nhau và chúng cũng có thời gian vui chơi tâm sự. Các bà mẹ
học hỏi nhau về cách nấu ăn, nuôi con hay thêu, đan. Các ông lính thì vui đùa
với con cái về các môn thể thao hay thể lực.
Vì vậy con tui vào bếp nấu ăn ra vẽ
rất thiện nghệ. Khi nấu những món ăn VN hay món mới, vợ chỉ là phụ tá và nếm
thử. (Nói vậy không phải tui trách con dâu mà tui khen con dâu tui thiệt tình.
Sách nó học ở đâu tui không biết. Nếu biết ngày xưa tui đã tìm để thực hiện cho
chính bản thân mình. Hi hi...)
Có hôm thằng Út nấu canh chua cá,
đúng lúc tui gọi sang nói chuyện. (Thằng Út tui cũng là lính Hải Quân trong
quân đội Hoa Kỳ. Cháu đang ở Illinois) Con dâu hỏi tui cách nấu. Tui chỉ nó bỏ
me vô cho vị chua thanh đạm. Thằng con la lên:
- Má ơi! Má làm bể độ hết trơn. Con
đang show up cho vợ con tay nghề nấu canh chua số một của con mà.
Tui hỏi:
- Vậy nấu canh chua con show up bỏ
cái gì?
- Con nặn chanh vô là chua thôi.
Ha ha!!! Thằng Út tui đúng là biểu
diễn canh chua cho vợ phục. Cũng may con vợ nó nấu ăn kém chứ không thôi món
canh chua nặn chanh sẽ không bao giờ đi vào thực phổ gia đình nó.
Trở lại chuyện Tết nhất.
Tui cùng các con đi lên khu Phước
Lộc Thọ để nó thăm lại phố xá mình. Chúng đi chợ mua những gia vị, bánh tráng,
bún, lạp xưởng... những thứ hiếm hoi nơi xứ lạ ít có người VN và xa chợ
VN. Hai thằng con xông xáo, chọn lựa. Vợ đi theo để cùng tham khảo và đẩy xe.
Nhìn hai thằng lính thế hệ thứ hai của nhà tui, tui phải cám ơn Trời Phật cho
con tui biết chia sẻ và giúp đỡ với vợ. Chứ ông chồng tui thì hỡi ơi. Chỉ lo
chuyện đại sự. Mà chuyện đại sự sau khi cởi áo lính tráng thì chỉ là lo ở bàn
tròn mà thôi. Còn nhà bếp và chuyện lặt vặt trong nhà thì là chuyện tiểu sự tui
phải lo.Hu hu.
Khi chọn mua những bao lì xì con tui
hỏi một câu khiến tui suy nghĩ và muốn viết điều này để chia sẻ cùng các bạn:
Cháu hỏi:
- Tại sao bao lì xì đa số là chữ
Tàu. Cách trang trí cũng của Tàu. Mình không có thể làm riêng cho người Việt
một loại bao lì xì kiểu VN mình sao hả Mẹ?
Tui nghĩ điều con tui hỏi đúng quá.
Nước Tàu đã để lại cho mình bao nhiêu năm ảnh hưởng quá đủ rồi. Mình đã có
tiếng Quốc Ngữ. Mình đã có một thành phố mang tên Thủ Đô Tị Nạn Việt Nam. Mình
đang cổ động nhau không xài đồ Trung Cộng đầy hóa chất độc hại. Mình đang nén
căm hờn nhìn về tổ quốc bị Hán hóa mà đau khổ nhưng không biết phải làm sao.
Thế mà ngay nơi này , ngày thiêng
liêng dân tộc. Ngày Tết cổ truyền VN mình vẫn rập khuôn theo cách Tàu thì buồn
thật.
Tôi cầm xấp bao lì xì trên tay,
những bao lì xì đỏ, hình rồng, hình cá và những chữ Tàu in thật to mà buồn. Có
những loại bao lì xì khác, nhiều kiểu, nhiều hoa văn nhưng vẫn không thể hiện
được là một bao lì xì dành cho người VN, cho trẻ em VN.
Các cháu học Việt Ngữ tại các Trung
Tâm. Ngày Tết tặng cháu bao lì xì lấy hên để khuyến khích cháu học giỏi, ngoan
ngoãn. Cầm bao lì xì bảo cháu đọc lên để hiểu về lời chúc thì chỉ là tiếng Tàu.
Bà nội, ông nội, cha mẹ chúng cũng không đọc được thì phong bao đó đâu có
ý nghĩa gì, đâu có nói lên được điều gì trong ba ngày Tết dân tộc.
Từ hôm con tui lên máy bay đi tới
nay, hình ảnh xấp phong bao lì xì và câu hỏi của con cứ ám ảnh tui.
Có ai không? có ai thấy như tui
không? Có ai có thể vận động cùng nhau thay đổi hay không? Các nhà in trong
vùng Westminster, Little Sài Gòn có suy nghĩ đặt vấn đề in bao lì xì mới phong
cách VN cho cái Tết này không?
Không cần rườm rà. Không cần đỏ
chét. Ta chỉ cần một phong bao lì xì có nền vàng hoa mai rực rỡ, hay hình ảnh
Vua Quang Trung đại phá quân Thanh. Hoặc Trưng Nữ Vương trên mình voi uy nghi.
Một phong pháo đang nổ, hay hình ảnh bánh chưng xanh bên bà mẹ quê. Bánh tét bên
dĩa trái cây ngũ quả. Cũng có thể là lá cờ vàng đang phất phới bay trong ngày
xuân bên hàng chữ CHÚC MỪNG NĂM MỚI in thật đẹp là giá trị lắm rồi.
Tui tin chắc mọi người sẽ vui vẻ đón
nhận phong bao lì xì mới với tất cả hãnh diện và tự hào về niềm vui dân tộc.
Chỉ còn hơn tháng nữa thôi là Tết
năm Ất Mùi sẽ đến. Người người đang lên chương trình chuẩn bị mọi thứ để đón
Xuân.
Ước mong sao trong những Hội Hoa
Xuân, bên cạnh những chậu hoa đủ màu khoe sắc tôi bắt gặp những phong bao lì xì
mới đúng bản sắc VN. Tôi sẽ mua và giới thiệu bạn bè cùng mua để mừng năm mới.
Tui sẽ gửi qua cho con tui và nói với nó:
- Nè con! Đây là những phong bao lì
xì của người Việt Nam mình.
Phong bao tuy nhỏ nhưng mang một ý
nghĩ to lớn là người Việt mình độc lập trong đời sống, trong tư tưởng cũng như
phong tục tập quán.
Chúng ta hãnh diện là một
người Việt Nam.
Nguyễn thị Thêm
09/01/15
Chủ Nhật, 4 tháng 1, 2015
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)